Nam
Cung Nghiêu không ngu, đương nhiên nghe hiểu cậu ta đang ám chỉ ai,
nhưng anh cũng không tức giận. “Tôi tìm cô ấy, không liên quan gì đến
cậu!”
“Nói cũng không thể nói như vậy, cô ấy bây giờ, được coi là người phụ nữ của tôi.”
“Thối
tha! Cậu cho rằng cậu dắt cô ấy chạy trốn, lợi dụng thế lực quân đội để
giấu mẹ con họ, thì cô ấy là của cậu sao? Đừng có nằm mơ! Lần này cô ấy
quay trở về, tôi quyết không buông tay. Cậu cho rằng cậu có thể cướp cô
ấy từ tôi thêm lần nữa sao?”
“Điều
này cũng không chắc nha! Cùng một việc, bổn thiếu không ngại làm lại
thêm lần nữa đâu. Nói không chừng lần chia tay này của hai người, sẽ
không thể quay lại với nhau thêm lần nữa đó!”
“Mày đê tiện vô liêm sỉ.”
“Tôi
đê tiện vô liêm sỉ sao?” Ngũ Liên dường như nghe được một câu chuyện
cười tếu nhất thế gian, cảm thấy vô cùng hoang đường. “Đê tiện vô liêm
sỉ, chỉ sợ là người nào khác thì có! Lúc trước anh giam giữ cô ấy, lúc
anh làm nhục cô ấy, cũng nên nghĩ đến kết cục như ngày hôm nay chứ! Bây
giờ còn giả vờ đứng đắn, không cảm thấy buồn nôn sao?”
“Mày coi mình là người tốt gì chứ, dám nói những lời đó với tao!”
“Bổn
thiếu tự biết mình không phải là người tốt, nhưng còn hơn anh, thực sự
quá tốt rồi! Noãn Tâm lần này về Đài Loan, tất cả đều vì tôi, anh bớt
nghĩ mình có giá đi!”
“Người
nghĩ mình có giá là mày đó! Mày chẳng qua chỉ là tiểu nhân thừa lúc
người khác yếu đuối, dối trên lừa dưới. Noãn Tâm chỉ tạm thời chấp nhận
mày, chẳng qua chỉ xem mày là khúc gỗ di động dựa vào lúc suy sụp thôi.
Chờ đến khi cô ấy nghĩ rõ ràng, thì sẽ biết trong lòng người cô ấy thực
sự yêu chỉ có tao, tao không thể để cho cô ấy vì vậy mà hối hận!”
“Anh
không phải cô ấy, làm sao anh biết cô ấy có hối hận hay không? Theo tôi
thấy, từng ở cùng với anh, mới là chuyện cô ấy hối hận nhất đời này!
Anh cảm thấy, cô ấy sẽ lựa chọn người đàn ông một lòng một dạ với cô ấy,
ở bên cô ấy lúc cô ấy cần giúp đỡ, hay là một người đàn ông cầm thú
từng làm cô ấy đau khổ, từng lăng nhục cô ấy hả?”
“Suốt
sáu năm nay, tôi từng cùng cô ấy trải qua rất nhiều chuyện, anh vốn
không thể tưởng tượng đến. Thời gian có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả
lòng người. Tôi, hiện tại mới thực sự là sự lựa chọn của cô ấy, còn anh
chỉ là quá khứ. Có cần thiết phải mặt dày mày dặn mà dây dưa. Người quá
tự tin, thường hay trở thành trò cười đó!”
“Nếu như cô ấy không yêu tao, sẽ không sinh ra tiểu Thiên. Chúng tao đã có con với nhau, còn mày cái gì cũng không có.”
“Quả
thực anh là người cung cấp tinh trùng, nhưng người nuôi tiểu Thiên lớn,
là tôi! Anh vốn không có tư cách tự xưng mình là ba thằng bé! Còn nữa,
anh đừng quên, anh đã là người có gia đình, anh muốn sắp xếp cho Noãn
Tâm như thế nào. Anh cho rằng, cô ấy sẽ đồng ý trở thành ‘người phụ nữ
bên ngoài’ của anh sao?”
Lời
của cậu ta, mỗi chữ đều mang sự uy hiếp với Nam Cung Nghiêu, anh một
chữ cũng không nghe thấy, đẩy thẳng Ngũ Liên ra. Nhưng cậu ta vẫn đứng ở
mặt anh, dáng vẻ kiêu ngạo không hề giảm xuống.
“Coi như tôi cầu xin anh đi, tạm thời đừng quấy rầy cô ấy. Anh thật lòng yêu cô ấy, vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Nam Cung Nghiêu cười nhạo. “Sao nào? Mày cũng sợ sao?”
“Tôi
chỉ là…… học nhiều hơn cách suy nghĩ cho cô ấy, tôi không muốn cô ấy vì
tôi mà buồn rầu. Nếu như anh thật lòng, hãy cho cô ấy thêm thời gian,
để cô ấy tự mình lựa chọn.”
Nam
Cung Nghiêu dừng bước, nắm tay siết chặt lại, lời của Ngũ Liên, khiến
anh phải cân nhắc. Có lẽ, anh thực sự không nên ép cô quá chặt, cho cô
áp lực quá lớn. Điều anh muốn, là cô cam tâm tình nguyên ở cùng anh, mà
không phải ép buộc.
………….
Buổi
sáng đầu tuần, Uất Noãn Tâm đang vùi đầu vào trong hồ sơ vụ án, bận đến
trời long đất lỡ. Mặc dù văn phòng thành lập chưa đến một tháng, nhưng
đã nhận được hàng trăm vụ kiện, ngay cả thời gian để thở cũng không có,
chỉ có thể xử lý từng vụ từng vụ một. Thỉnh thoảng còn phải giải thích
trình tự vụ án với người ủy thác, điện thoại gọi không ngừng nghỉ.
Thư ký Angel gõ cửa đi vào. “Boss, cô có khách.”
Cô bận đến nỗi ngay cả thời gian ngẩng đầu lên cũng không có. “Ai vậy?”
“Tôi!”
Uất
Noãn Tâm ngẩng đầu lên nhìn, Nam Cung Vũ Nhi ăn mặc hợp thời đang đứng ở
trước cửa, tâm trạng càng bứt rứt hơn. Nhưng vì lễ phép, vẫn phải mời
cô ta ngồi, bảo Angel pha coffee.
Nam
Cung Vũ Nhi nhã nhặn khuấy coffee, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
châm chọc. “Vội vàng bảo thư ký ra ngoài, chẳng lẽ sợ tôi cãi lộn ầm ĩ,
đồn thổi scandal của cô ra ngoài à.”
“Cô
nghĩ quá nhiều rồi, Angel rất bận. Đương nhiên, tôi cũng rất bận, không
có thời gian tán dốc với cô. Nếu như không có chuyện gì khác, mời cô
hẹn sau giờ làm việc đi.”
“Hôm nay tôi đến, cũng muốn hỏi cô một vấn đề về pháp luật. Quyến rũ người đàn ông đã có vợ, nên chịu hình phạt gì hử.”
Uất
Noãn Tâm đương nhiên biết cô ta đang mỉa mai mình, cũng không tức giận,
thản nhiên đáp lại, trả lời nhẹ nhàng bâng quơ. “Trên pháp luật, không
có tội này.”
“Vậy tội thông dâm thì sao?”
Cô
vẫn giữ bình tĩnh, nhấp một ngụm coffee, nói. “Phạm tội thông dâm,
nhưng không phải tội. Trên <<Luật Hình Sự>> hiện hành không
có quy định, căn cứ vào nguyên tắc xử phạt, không chịu trách nhiệm hình
sự. Nhưng nếu là vợ chồng trên danh nghĩa, sẽ bị kết thành tội vi phạm
luật một vợ một chồng. Xin hỏi điều ‘phạm tội thông dâm’ mà cô nói có
nhằm vào vợ chồng trên danh nghĩa ở cùng nhau không?”
Nam
Cung Vũ Nhi ‘chớzz’ một tiếng, chua ngoa châm chọc. “Không hổ là luật
sư, hiểu rõ ràng kỹ càng những hình phạt vậy, khó trách dám quyến rũ
chồng của người khác trắng trợn đến thế. Xem ra, tôi không kiện cô được
rồi.”
“Thì ra người Nam Cung tiểu thư nói trong miệng ‘phạm tội thông dâm’ là tôi, nhưng mà, hình như tôi vô tội nha!”
“Vô
tội? Ha, Uất Noãn Tâm, cô bớt giả vờ ngây thơ. Thứ bảy tuần trước, cô
và Nghiêu, Đào Đào đi đâu hả? Cô đúng là không biết xấu hổ, ngay cả trẻ
con cũng lợi dụng.”
“Nếu
như cô điều cô gọi là ‘thông dâm’ chỉ hai đứa nhỏ của hai gia đình có
quan hệ tốt với nhau, cùng nhau đi công vui trò chơi, không khỏi quá đem
chuyện bé xé ra to rồi.”
“Chỉ
đi công viên trò chơi thôi sao? Tôi thấy cô đang có ý định chia sẽ
chúng tôi, cô là đồ tiện nhân không biết xấu hổ.” Nam Cung Vũ Nhi hất ly
coffee vào người Uất Noãn Tâm.
1 nhận xét:
hay quá
quà tết 2014
Đăng nhận xét