Nỗi
lo lắng trong lòng anh, Uất Noãn Tâm đều hiểu rõ, chỉ có thể an ủi anh.
“Những chuyện ở quá khứ đã là quá khứ rồi, anh không cần phải có chút
lo lắng nào hết. Bây giờ anh ta với em mà nói, chỉ là người xa lạ
thôi….”
“Nhưng hai người đã từng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, anh sợ….”
“Em
đã từng nói, đó chỉ là quá khứ, cũng không có ý nghĩa gì về hiện tại
cả. Em về Đài Loan, tất cả đều vì anh, không có liên quan gì đến anh ta.
Chúng đã không phải đã nói rõ, phải cùng nhau cố gắng, chứng minh để
ông anh đồng ý sao? Vấn đề giữa chúng ta chỉ có ông, không có bất kỳ
người nào khác. Một khi ông đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn ngay, được
không? Anh không cần phải lo lắng thái quá. Người em muốn đi cùng đến
suốt cuộc đời, là anh, mà không phải anh ta!”
Lời
hứa này, như một liều thuốc trợ tim đối với nỗi lo được lo mất, bất an
không yên của Ngũ Liên, âm thầm cười nhạo chính mình từ bao giờ đã trở
nên mất tự tin như vậy. Quá so đo với quá khứ, tỏ ra giống một đứa trẻ
yếu đuối, chỉ biết đẩy cô càng lúc càng xa, anh không nên như vậy.
Đôi
lông mày vì lo lắng mày nhíu chặt lại dần giãn ra, anh nở nụ cười thanh
thản. “Em nói đúng, là anh quá ngốc, sau này anh sẽ không như vậy nữa.
Anh thề đó!”
Anh chấp ba ngón tay lại đưa thẳng lên, bị Uất Noãn Tâm nắm lấy. “Anh đúng là rất ngốc, chuyện này có gì phải thề thốt chứ.”
“Không phải anh sợ em nổi giận chứ?”
“Anh làm gì nhỏ mỏn đến vậy chứ.”
“Xế! Lúc nãy không biết ai ghen tuông vô cớ nữa.”
“Anh thích ghen vậy đó! Anh còn muốn ăn em!” Anh ầm ĩ cắn cổ cô.
“Này….
đừng như vậy…. anh là chó con à…. nhột quá…. dừng lại dừng lại….” Hai
người vui vẻ ầm ĩ một trận, mới ngừng lại thở hì hà hì hụt.
Ngũ Liên nắm chặt tay của Uất Noãn Tâm. “Hôm nay anh ở nhờ nhà em, được không?”
“Không được!”
Cô không hề nghĩ ngợi gì, từ chối thẳng thần, làm anh không khỏi bị tổn thương, mếu máo. “Tại sao vậy?”
“Sẽ gây ảnh hưởng không tốt!”
“Ở Italia, không phải anh cũng thường xuyên ở lại nhà mẹ con em sao?”
“Nhưng đó là vì không còn sự lựa chọn nào khác. Bây giờ, anh có thể về nhà mình rồi! Bị Thiên Hạo nhìn thấy, không hay đâu…..”
“Noãn
Tâm…..” Ngũ Liên dựa vào, ôm lấy tay cô, cọ xát vào người cô như một
chú chó nhỏ đáng thương. “Cho anh ở lại đi….. cho anh ở lại đi mà……..
được không? Người ta rất đáng thương đó………”
“Không được!”
“Một đêm thôi mà………. ngủ ở phòng khách cũng không được sao? Anh biết em tốt nhất mà………”
“Không thể!”
“Noãn Tâm…..”
Nửa tiếng sau.
Uất
Noãn Tâm lấy chăn gối sạch sẽ từ trong phòng ra, đắp lên người Ngũ
Liên. “Tối nay ngủ ở ghế sofa, không có tình huống đặc biệt, không được
vào phòng em.” Lúc trước sao lại không biết, người đàn ông này lại dai
dẳng như vậy, chỉ vì muốn ở lại một đêm, mà dây dưa với cô hơn nửa
tiếng, cô sắp phát điên lên, chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng!”
Ngũ Liên nghĩ một lúc, trả lời trắng trợn. “Mộng du có tính là tình huống đặc biệt không?”
Cô
dùng ánh mắt dao bén trừng lại anh, anh vội cười xòa. “Nói giỡn thôi
mà, ngủ ngon!” Càng ngày càng hung dữ, sau này cưới cô về rồi, không
phải trong nhà sẽ có một cô vợ dữ dằn sao? Số của anh thật lắm bi thẳm
mà! Nhất định sẽ bị đối xữ rất tệ!
Nhưng mà………. anh cam tâm tình nguyện.
“Ngủ ngon!” Uất Noãn Tâm tắt đèn ở phòng khách, quay về phòng mình. Nằm ở trên giường, có hơi mất ngủ.
Đối
mặt với nỗi lo lắng của Ngũ Liên, cô có thể rất chắc chắn mà phủ sạch
quan hệ với Nam Cung Nghiêu. Nhưng khi một mình bình tĩnh lại, lại không
thể chắc chắn được, chính mình thực sự có thể kiên trì được như vậy
không nữa.
Nhưng
không chắc thì không chắc, nhưng có thể khẳng định một điều, về mặt
tình cảm bản thân quyết không có bất kỳ dính dáng gì tới Nam Cung Nghiêu
nữa. Cô sẽ không nhân nhượng, mà trở thành người phụ nữ bên ngoài của
anh ta, cũng không thể phá hư hạnh phúc gia đình của người khác.
Hơn nữa, cô cũng đã sớm hạ quyết tâm, tương lại của cô, muốn chắp tay cùng Ngũ Liên tạo nên.
Buổi
sáng Uất Noãn Tâm vừa thức dậy, nhìn thấy chăn của Ngũ Liên rơi hết
xuống đất, bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến đắp chăn giúp anh. Đang tỉ mĩ
chỉnh lại bên góc, thì anh đột nhiên mở to mắt ra, cười xảo quyệt. Giống
như một con báo nhanh nhẹn, hôn trộm một cái trên má của cô, rất hả hê.
“Chào buổi sáng!”
Cô dở khóc dở cười, đánh một cái thật mạnh lên ngực anh. “Dê xồm!”
“Em thích anh như vậy không?”
“Mặc kệ anh! Anh ngủ một chút nữa đi, em đi làm bữa sáng.” Cô đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra, mới biết bên trong trống không.
Ngũ Liên đi theo sau, sờ bụng. “Ua, có hơi đói. Bữa sáng ăn gì đây?”
Uất Noãn Tâm đóng tủ lạnh lại. “Ăn không khí! Hết đồ ăn rồi, em đi mua!”
“Em ở lại chăm sóc tiểu Thiên đi, anh đi cho, còn gì muốn mua, anh mua hết về cho.”
Thường
ngày Uất Noãn Tâm bận đi làm, dẫn theo con, không có nhiều thời gian
đến siêu thị, tỉ mĩ suy nghĩ một hồi, nói một mạch hơn mười mấy món,
ngay cả mình cũng bị làm cho rối tung. “Em viết a giấy, anh cứ theo đó
mà mua.”
“Không
cần, là những món này phải không?” Ngũ Liên bình tĩnh, lặp lại một lần
ngay cả trình tự cũng không sai, Uất Noãn Tâm hết hồn, trợn mắt hả mồm.
“Trí nhớ của anh tốt đến vậy sao?”
Hiếm khi được cô khen như vậy, vẻ mặt Ngũ Liên đắc ý. “Không có gì, thiên phú bẩm sinh thôi.”
Còn chưa hết, lúc quay người vẫn không quên chọc vào đầu cô, nói ta ba chữ kích động người khác. “Học điểm này!”
Uất Noãn Tâm nghĩ thầm: Em nhịn, chẳng qua trí nhớ chỉ tốt hơn có chút xíu, có cần kiêu ngạo đến vậy không?”
Thiếu hiểu biết! Nông cạn!
Khoe khoang!
Ngũ Liên ra ngoài chưa lâu, liền chạm mặt Nam Cung Nghiêu. Tình địch gặp mặt, tự nhiên sẽ vô cùng không vừa mắt đối phương.
Nhưng
dù sao cũng đã là người hơn ba mươi mấy tuổi, cũng không lỗ mãng như
sáu năm trước, vừa gặp nhau là đánh nhau, như vậy có vẻ không chính
chắn. Ngược lại đều giả vờ nhã nhặn quý phái, trong bụng lại mắng chữi
nhau bằng lời lẽ thô tục.
“Mới
sáng sớm đã tự tìm rắc rối cho mình, muốn bị ngược đãi sao?” Ngũ Liên
chủ động ra quân, không ngừng chế nhạo, còn lười biếng ngáp một cái, mỉa
mai. “Nếu biết anh đến đây, tôi đã bảo anh mang bữa sáng đến rồi, để
tôi khỏi mắc công phải chạy đi mua.”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét