Nam Cung Nghiêu nghiêm túc nói lý lẽ: “Nhưng tiểu Thiên cần một người ba!”
“Tôi đã chuẩn bị gả cho Ngũ Liên rồi, con sẽ có một người ba yêu thương con tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần!”
Anh nổi giận ngay lập tức. “Em muốn ôm con anh gả cho người đàn ông khác sao, nằm mơ đi! Anh có chết cũng không đồng ý đâu!”
“Cần
phải có sự đồng ý của anh sao? Anh là gì của tôi chứ? Từ sáu năm trước,
chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi. Bây giờ với tôi mà nói, anh
không khác gì một người xa lạ cả!”
“Em đừng quên, chúng ta vẫn chưa ký vào đơn ly hôn. Trên danh nghĩa, em vẫn còn là vợ của Nam Cung Nghiêu anh đây.”
Trong
mắt Uất Noãn Tâm nhói đau. “Hôn nhân của chúng ta chỉ trên danh nghĩa
nhưng thực tế chẳng có gì, cho nên tớ giấy kia chẳng chứng minh được gì
hết.”
“Em
là luật sư, chắc sẽ phải hiểu rõ tính pháp lý của tờ chứng nhận kết hôn
kia chứ? Chỉ cần anh không chấp nhận ly hôn, cả đời nay em cũng đừng có
mơ tưởng gả cho Ngũ Liên.”
“Anh…”
Lúc trước Uất Noãn Tâm không nghĩ rằng anh sẽ vô sỉ đến mức dùng tờ
giấy chứng nhận kết hôn kia trói buộc cô, trong một lúc tức giận, không
biết làm sao, đành kéo anh ra ngoài. “Anh cút cho tôi, cút đi…”
Nam
Cung Nghiêu không nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại nhau lại trở nên như
vậy, ép cô vào đường cùng, liền không phản kháng, mà cứ như vậy mà tống
cổ mình ra ngoài.
Dù sao, cuối cùng cô cũng là của anh!
…….
Nam
Cung Nghiêu đừng ở dưới lầu ở tiểu khu hút thuốc rất lâu, mới rời khỏi.
Về đến nhà, mặt mày của Nam Cung Vũ Nhi đen thui, tức anh ách mà ngồi
đợi anh, u ám nghiến răng. “Anh đi đâu?”
Hôm nay anh thực sự chẳng có tâm trạng để gây gổ với cô, quăng đại một câu cho có lệ. “Tìm bạn bè.”
“Bạn bè gì quan trọng đến vậy hả? Ngay cả chuyện đồng ý với con cũng có thể trở quẻ ngay?”
Anh mặc kệ cô, đi vào phòng tắm, nhưng Nam Cung Vũ Nhi đi theo. “Anh nói rõ ràng với em đi!”
“Anh đi tìm ai, em hiểu rõ hơn anh mà, không phải sao?” Nam Cung Nghiêu lạnh lùng trả lời.
Nam Cung Vũ Nhi có chút bối rối mà đảo mắt. “Em không biết anh đang nói gì….”
“Em
đã sớm biết Noãn Tâm về nước, con của cô ấy là Thiên Hạo, đúng không?
Cho nên em mới gấp gáp chuyển vườn trẻ cho Đào Đào, bởi vì em sợ anh gặp
cô ấy!”
“Em không biết anh nói gì….”
Cô
ta vội trốn tránh, lại bị Nam Cung Nghiêu nắm chặt cổ tay, ấn lên
tường. Ánh mắt của anh lạnh lẽo, từ trên nhìn cô ta. “Sáu năm trước,
chính em cho thuốc vào trong canh, cho nên anh mới mất đi khống chế,
cưỡng bức cô ấy!”
“Canh gà gì chứ? Em không nhớ gì hết. Em không hề làm chuyện đó!”
“Em
còn không nhận! Mấy năm nay anh vẫn không nhắc đến, bởi vì anh muốn em
chủ động nói với anh, nhưng cho đến hôm nay, em đều lừa gạt anh. ” Anh
vô cùng đau đớn. “Vũ Nhi, tại sao em lại trở nên đáng sợ đến vậy chứ?”
“Em
đáng sợ? Em trở nên đáng sợ đều do bị anh ép đó!” Nam Cung Vũ Nhi tự
biết mình thoát không khỏi, dứt khoát mang tất cả nhẫn uất ức trong lòng
bấy lâu nay trút hết ra ngoài.
“Anh
là của em, em không cho phép anh yêu bất kỳ người phụ nữ nào! Uất Noãn
Tâm quyến rũ anh, đó là cái giá mà cô ta phải trả! Em chỉ muốn bảo vệ
tình yêu của em, em không sai!”
“Nhưng
em đã làm tổn thương người khác! Vũ Nhi mà anh biết rất lương thiện,
tuyệt đối không phải như bây giờ! Hôm nay anh ngủ ở phòng khách.” Anh
đẩy cô ra, bước nhanh ra ngoài.
Nam Cung Vũ Nhi men theo vách tường chầm chậm ngồi xuống đất, òa khoác lớn.
Anh cho rằng, cô muốn trở nên như bây giờ sao?
Trong chuyện này, cô cũng là người bị hại mà.
Cô
vĩnh viễn cũng không thể quên được cái đêm đáng sợ đó, cái đêm sỉ nhực
kia. Giống y như ma quỷ vậy, lúc nào cũng quấn lấy cô, giày vò cô, hủy
hoại tất cả mọi thứ của cô.
Lúc
đó, Uất Noãn Tâm vừa chạy trốn, Nam Cung Nghiêu tìm khắp nơi đều không
thấy cô ta, cả người gần như sụp đổ, cũng thèm để ý đến cô. Đau khổ
không chịu nổi nên cô mới một mình chạy đến quán bar uống rượu, một ly
rồi lại một ly rượu, rất nhanh chìm vào cơn say không biết gì.
Cho
đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một cái hẻm nhỏ dơ dấy bốc
mùi, một khuôn mặt của người đàn ông có vết dao chém, dữ tợn thô tục
đang cởi quần áo của cô.
Cô
sợ hãi, giãy dụa, la hét, kêu cứu, nhưng chút sức cũng không có, còn
tên đàn ông ghê tởm kia lại lấy mảnh vải nhét vào miệng cô, đè cô ở dưới
đất, thân dưới ghê tởm cắm vào trong cơ thể cô.
Cảm
giác đau khổ này giống như bị xé rách tất cả, đến nay cô vẫn nhớ rõ. Cô
chỉ có thể khóc và khóc, nhẫn nhịn chịu đựng động tác không ngừng nghĩ
của tên đó trên người mình, chất lỏng ghê tởm của tên đó lần lượt bắn
vào người cô.
Lúc
đó cô thực sự rất muốn chết, nhưng cô không thể, bởi vì bọn họ hại cô
trở nên như vậy, dựa vào cái gì cô phải chịu sỉ nhục mà chết đi, còn
chúng thì lại sống nhởn nhơ vui vẻ, hận thù đã vực cô sống dậy.
Nửa
tháng sau, cô phát hiện mình có mang, vốn định phá bỏ, cứ do dự mãi,
rồi vẫn giữ con lại, Thừa dịp Nam Cung Nghiêu uống say, vẩy ít máu trên
giường, lừa anh nói bọn họ đã xảy ra quan hệ. Mượn gió bẻ măng, nói con
là của anh.
Nhưng
mấy năm nay lúc nào cô cũng sống trong lo âu, sợ anh sẽ phát hiện bí
mật này. Sự xuất hiện của Uất Noãn Tâm, dường như báo trước bí mật này
sắp sửa bị phanh phui. Cô lúc này như con chim run sợ, mỗi ngày đều sống
trong đau khổ và lo sợ.
Cô cần phải giành lấy trước thời cơ, đuổi cô ta đi, chấm dứt hết tất cả.
…………..
Nam
Cung Nghiêu đi đến thư phòng, buồn phiền chán nản ngã xuống ghế da.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Uất Noãn Tâm lại quay về bên anh một lần nữa, còn
có bảo bảo của bọn họ, trong lòng lại xuất hiện một niềm hạnh phúc mãnh
liệt, từng tế bào trên người đều tràn ngập xúc động, gấp rút đến mức
khó mà dằn lại, ước gì có thể nhìn thấy mẹ con họ từ sớm.
Những
năm qua, Ngũ Liên lợi dụng quân đội để che mắt, giấu mẹ con họ rất kỹ,
anh phái nhiều người tìm khắp nơi cũng không có, vốn sắp tuyệt vọng rồi.
Cũng may ông trời đối xữ với anh không tệ, đã mang mẹ con họ trở về bên
cạnh anh.
Cảm
giác đau đớn tê tái không nguôi, dừng như cả thết giới đều sụp đổ, anh
đã chịu đựng một lần, gần như lấy hết nửa cái mạng của anh. Lần này, anh
quyết sẽ không để mẹ con họ rời khỏi lần nữa.
Nhưng
anh không thể bá đạo thô lỗ mà cướp đoạt như lúc trước, như vậy chỉ
càng đẩy cô ra xa. Anh sẽ lấy tấm lòng thành của chính mình, lay động
cô, để cô tin tưởng vào tấm chân tình của anh…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét